Bức tranh miền ký ức
NGUYỄN QUỐC HỌC
Tôi chấm gam màu miền đất đỏ ba zan
Nơi sải cánh rừng sà vào mái phố
Con dốc đứng giữa trưa vàng nắng đổ
Dã quỳ đơm lúng liếng gió lao xao
Trổ trắng đồi hoa ngóng đợt mưa rào
Bàn tay mẹ vết chai tưa mạch đất
Cha gom nỗi nhọc nhằn khô rát bỏng
Kịp mùa đốt rẫy thâm canh
Tôi lớn từ ngọn đèn dầu thắp nhen
Đóm leo lét đọc vần thay lời gió
Rét nứt gót chân hong bếp lùa phên dở
Sưởi ấm bằng nồi ngô khuya
Phố giữa rừng quạnh quẽ giọt thời đưa
Mùa thu đến vàng hoa rơi phía ngõ
Giậu dâm bụt đua ngói nung nền đỏ
Phơi nong trời cụm rừng ngát lâm hương
Vẳng gà rừng phía núi gọi màn sương
Tiếng ríu rít mùa chim sâu xây tổ
Bên luống rau mã đề vừa sai lá
Vách nhà tre liếp trống nẹp lưa thưa
Cơn mưa rào nặng hạt hắt song đưa
Nghe trời tía gió lật từng trang vở
Nhuộm thâm đen chan chứa lời ca nhỏ
Bảng tin trên đài xua nỗi vắng chùng rơi
Bão vào khuya ấm đất trở nên tơi
Để mai sớm nấm mối đua kịp lớn
Mùa của nước thượng nguồn đêm kéo về lũ lượt
Nước dâng tràn cá ngược nước tìm theo
Tôi nhớ về rừng gỗ phủ non cao
Những chuyến xe kéo dài, lâm trường đầy bụi đỏ
Réo khung trời miền xuôi quên chiếm chỗ
Những chuyến đi xa nghe bão lại nhớ nhà
Cháy trong tôi mùa cũ chẳng phai nhoà
Con suối uốn mình dẫn về lại với phố
Bóng cầu gỗ mùa trăng thơ thớt đổ
Lộ bóng vờn dòng nước chảy im trôi
Giữa hai bờ bụi tre thắp chơi vơi
Nghe tiếng sấm măng nứt từ lòng đất
Lối đi mòn cỏ pha chiều đất xốp
Cũng còn mang nỗi nhớ hút bời bời
Con dốc dài dẫn lên níu lưng trời
Nơi cánh diều tuổi thơ bạt theo chiều gió nổi
Lấp xấp chái nhà cổng rêu trơn hằn lối
Nhớ điều gì câu hát vỡ chông chênh
Dấu lại từ hạ đến nón vành nghiêng
Khung trời tím hoa mua trên đồi úa
Xen đâu đó rừng cỏ tranh vọng gió
Râm ran ve chở nắng sân trường
Phía con đường ngược dốc biếng lòng chân
Thông cũng réo gật gù xanh lại gọi
Ngôi trường trên cao hàng cây chen giọng nói
Che nửa mái trường đỏ ối dạt hoàng hôn
Đã bao đời hoa may bén gấu chân
Mỗi lần đến trống trường khua hối hả
Hoa phượng nở nổ giòn ngập trang vở
Xếp chéo bài giảng nghiêng nghiêng
Góc đồi hoang lấm tấm vệt nắng tàn
Hoàng hôn đỏ mặt trời lên lại đỏ
Ngỡ lửa nung chạm mắt từ lòng phố
Bãi bắp mạn đồi lộ rõ luống màu phơi
Câu kinh gieo chuông quyện dốc buông lời
Gian chùa cổ lớp sơn già úa sạm
Dấu nhẹ tênh bước chân mềm phố vắng
Quán xá thưa chạm mặt gởi câu chào
Chấm nếp màu đáy mắt nhặt lời rao
Bức tranh còn sót trắng ngần xiêu muôn thưở
Phố chưa định hình thị trấn miền nhung nhớ
Tôi nghe lòng nặng trĩu xiết niềm riêng
Tự thuở nào gợi lại phố bình yên
Phố ảo ảnh nụ cười người sơn nữ
Nơi đã qua tóc vắn dài đầy ải
Nhắm mắt rồi mộng vỡ khép đầy đang
Phố lên đèn sương bốn phía võ vàng
Nghe khác lắm màu sương khuya tôi đã từng chạm lấm
Ký ức chưa phai tôi đưa tay níu lại
Lóng ngóng giọt dài dấu lẹm phố hoài xưa.