TÔI
Tôi như ngọn gió
hoang vu trên núi đồi
Đi qua lùm cây bụi cỏ
chiều về trên Cao Nguyên
Mênh mang đất trời
gặp em xôn xao bối rối
Vào hạ thảm trời xanh
trăng trôi bồng bềnh mây theo lẽo đẽo...
Sợi nắng buông chiều
mịn màng rót mật tay ai khéo
Ta muốn cùng em
gom nhặt tiếng ve
Cất vào ngày dài
nối tiếp những lập lòe
Trong mắt em lững lờ
mùa đợi chờ bằng lăng kỷ niệm...
Tôi
Em ...
Đắm chìm
Bốn phương thao thiết
Bao hạ rồi phương trời cách biệt
Vẫn nồng nàn cháy bỏng đam mê
Mộng lòng ta trôi trong sông nước dịu hiền ...
Về biển gọi sóng thời gian bôi xóa...
Trương Xuân Minh