Nhớ Đắk Nông
TƯ MINH KHÁNH
Ngày ấy ta về với Đắk Nông
Bóng trăng treo soi dòng Sêrêpôk
Mây ngàn che đỉnh núi Nâm Nung
Cây cầu cũ Đắk Nông nối đôi bờ thương lắm
Ơi những ngả đường rợp bóng cờ bay
Đường qua Đắk Nia, đường ra biên giới
Đường qua Bù Đăng, đường về Đắk Lắk
Ai còn nhớ những con đường chống Pháp
N’ Trang Lơng đốt cháy đồn thù
Ai còn nhớ những năm nào chống Mỹ
Đường giao liên vượt núi băng rừng
Ai còn nhớ măng rừng, lá bép
Lửa bập bùng sưởi ấm những đêm mưa
Lâm trường xa, biên giới cũng xa
Nắng bụi, mưa bùn, hai mùa mưa nắng
Vâng, ai đã đi xa, xin một lần trở lại
Thăm quê nhà một thuở Đắk Nông
Cầu đã xây xong thênh thang đường lớn
Đường của hôm nay và đường của mai sau
Trang trại xanh bên những cánh rừng xanh
Quặng bô xít cho những dòng nhôm trắng
Công viên địa chất, thủy điện Tà Đùng
Có Ot N’drong tiếng cồng chiêng ngàn xưa vọng lại
Câu hát mới, chàng trai M’nông tập đàn, tập súng
Cô gái M’nông dệt thổ cẩm thêu màu
Cậu học trò năm xưa là sĩ quan quân đội
Cô bé ngày nao giờ là đại biểu hội đồng
Ríu rít chim ca, trường ta xây mới
Phố thị khang trang, rộn ràng nông thôn mới
Chùa Pháp Hoa tiếng chuông chiều vọng lại
Đồi Đức Mẹ, êm ái Thánh ca
Đắk Nông ơi, chan chứa tình người
Đắk Nông ơi, thơm ngát tình đời
Cho ta gửi về nơi phương xa ấy
Tấm lòng người đi, năm tháng chẳng bụi mờ.